Xem mà không thấy gọi là HiNghe mà không ngóng gọi là DiNắm mà không giữ gọi là ViBa cái đấy vốn không thể phân chiaVì nó vốn là Nhất thể. Trên nó thì không sángDưới nó thì không tốiDài
Hi di

Xem mà không thấy gọi là HiNghe mà không ngóng gọi là DiNắm mà không giữ gọi là ViBa cái đấy vốn không thể phân chiaVì nó vốn là Nhất thể. Trên nó thì không sángDưới nó thì không tốiDài
Phần trần gồm 3 cái: Dục vọng nơi hạ thân (dục giới), Thất tình trung thân (sắc giới) và Vô minh nơi thượng thân (vô sắc giới). Tẩy được Dục vọng thì trật ra Nguyên Tinh, tẩy được Thất tình
Chuyện xưa kể rằng. Tô Đông Pha rất tự hào về thành tựu tu tập của mình, tự hào tâm của mình không còn bị động trước tám luồng gió của cuộc đời nên mới làm bài kệ như sau
Đây là bài tập đầu tiên của học viên khi bước vào lớp Luyện Thể Thuật. Tên như ý nghĩa, Hạ Thủ là cúi đầu, một hành động đơn giản và khiêm nhường thể hiện mình khi bước vào một
Hòa khí là bài tập ghi nhận sự tiến triển của người tập đã thông cân kinh cơ bản và bước vào giai đoạn luyện kình lực. Đúng như cái tên, bài tập thể hiện đúng chữ Hòa, hòa hợp
Thần có Thức thần và Chân Thần (Soul and Spirit) Chân Thần không hình không tướng, không sinh không diệt, không tư không lự, không tạo không tác, thường nhiên thường tịch chiếu sáng lặng lẽ như ánh mặt trời.
Cơ thể chúng ta có 5 trung tâm: Trung tâm Trí tuệ, Trung tâm Cảm xúc, và Trung tâm Vận động, Trung tâm Bản năng, và Trung tâm Tình dục. Và cơ thể chúng ta cũng có 3 bộ não,
Tứ Trụ nghĩa là bốn trụ cột của Đạo. Phải thấu được bốn điều cốt lõi này để không xa rời Chân Đạo của chính mình, không xa vào bàng môn tả đạo, bốn điều đó là: Thứ nhất là
Ở đại Thiên Địa bên ngoài, hoa quả là sản vật của Đất nhưng lại có căn nguyên và được nuôi dưỡng từ Trời, ví như không có ánh sáng của mặt trời thì hoa kia, quả kia có thành
Là con người, bản thể chúng ta có tay có chân, có khí có huyết, có buồn có vui nhưng tay đó chân đó không phải là mình, khí đó huyết đó không phải là mình, buồn đó vui đó